Chuyện gốm Nam Bộ | Lồng đèn gốm của Vườn và câu chuyện :

Chuyện gốm Nam Bộ | Lồng đèn gốm của Vườn và câu chuyện :"Trăng treo ô cửa"

(TNH)


-Cô ơi, cô xem lồng đèn con đẹp chưa?!


Tôi chưa kịp trả lời, con bé đã vội chạy ùa ra sân cùng các bạn. Mỗi em đều có lồng đèn trong tay, nụ cười tươi nở trên môi. Nhìn các em, tôi thấy tôi của những ngày đã rất xa, cũng cầm chiếc lồng đèn giấy đỏ chạy vòng quanh sân cùng các bạn chung xóm. 


Hồi đó ba mẹ tôi đi làm xa, tôi may mắn được bà Ngoại trông nom. Mỗi buổi chạng vạng, tôi ngồi trong lòng Ngoại trên chiếc phảng nhà trước, nhìn qua ô cửa sổ đón ba mẹ về. Sự chờ đợi đó thực ra là thói quen và sự cả tin của đứa trẻ nhỏ như tôi, vì ba mẹ tôi có khi cả tuần mới về nhà một lần. Tôi còn nhớ như in ô cửa sổ có màu xanh da trời, nên việc chờ đợi dường như có đôi phần đỡ nhàm chán nhờ vào sắc xanh hy vọng ấy. Hầu như ngày nào cũng vậy, tôi cũng nhìn chăm chú hướng cổng rào nhà. Cứ như thể chỉ cần tôi ngoảnh mặt quay đi, sẽ để lỡ khoảnh khắc ba mẹ tôi vừa đặt chân về đến. Và đêm nào cũng thế, là Ngoại ôm tôi hát ru rồi xoa lưng cho tôi ngủ khi ba mẹ không về.


Sự vắng mặt thường xuyên của ba mẹ tôi đồng nghĩa với việc vào các ngày quan trọng hay ngày lễ chỉ có tôi và Ngoại ở nhà. Ngoại là người chăm lo cho tôi. Có những lúc tôi bị bạn bè trêu chọc rồi tủi thân, Ngoại đều cười khì rồi bảo:”Kệ tụi nó đi con, mình đừng chấp. Mình cứ sống đàng hoàng”. Một đứa trẻ mới lớn thì nào có hiểu sống đàng hoàng là như thế nào. Tối đến, trước khi ngủ, tôi lại thút thít nói với Ngoại: 

-Sao ba mẹ không dành thời gian cho con vậy Ngoại? Ba mẹ còn không biết sinh nhật con là ngày nào!

-Ba mẹ bây bận mà, chứ ba mẹ nào mà không thương con. Bây cứ nhớ là ba mẹ phải thương bây nhiều mới ráng đi làm cực khổ. Bây có Ngoại thương. Thôi ngủ đi con. Tối trước khi ngủ bây cứ đọc:”Nam Mô A Di Đà Phật” cho nhẹ nhàng mà ngủ. 


Lời Ngoại dạy dần thấm và tâm trí và trở thành thói quen. Thế nên con bé như tôi luôn rất yêu đời. Ai có lỡ làm mình buồn cũng sẽ nghĩ thôi kệ nó như Ngoại dặn. Có gì khó chịu thì lại cứ “Mô Phật” là sẽ qua. 


Thế nhưng cái sự buồn khi đã kéo đến thì đâu có hẹn ngày. Trung thu năm đó, trong xóm tôi mấy anh chị lớn làm nhiều lồng đèn giấy rất đẹp, không khí cũng vì thế trở nên rộng ràng hơn. Ba mẹ mấy đứa nhỏ như tôi mua cho tụi nó lồng đèn rất to làm tôi cũng tủi thân mấy phần. Ô cửa sổ đêm trung thu cũng chẳng khác ô cửa sổ của mọi đêm, vẫn tôi ngồi đó đợi ba mẹ về. Tôi nghĩ bâng quơ mà ước: phải chi có chị Hằng hạ thế mà nói với tôi rằng tôi là đứa trẻ thất lạc đến từ cung trăng, nay chị rước tôi về. Chắc lúc ấy tôi sẽ vui và không còn cô đơn nữa. Hoặc một điều ước rất vô vọng rằng: ba mẹ sẽ về cầm trên tay chiếc lồng đèn thật to cho tôi. Quả thật có những lúc dù lạc quan đến mấy, niềm tin cũng sẽ lung lay đến vô cùng. Trong lúc kê gương mặt chán chường lên bệ cửa sổ, tay vân vê lớp nước sơn màu xanh, mắt nhìn tụi nhỏ trước sân chạy tới chạy lui với đèn lồng trong tay, ánh trăng vàng vẫn sáng ngời treo trên ô cửa sổ, từ xa tôi thấy Ngoại đi đâu mới về, tay cầm một chiếc đèn lồng. 


Đến bây giờ tôi vẫn không thắc mắc Ngoại tìm đâu ra chiếc lồng đèn đó. Tôi chỉ nhớ rằng khi ấy tôi quên bẵng ước mơ về chị Hằng, hay sự mong ngóng ba mẹ trở về của tôi. Tôi chỉ biết mình rất hạnh phúc. Ánh trăng đêm đó sáng vằng vặc, như soi sáng cả tâm hồn u tối, bé bỏng của đứa trẻ con như tôi. Nhưng ấm áp hơn cả ánh trăng chính là tình thương mà Ngoại dành cho tôi. Cho đến hôm nay sự nhẹ nhàng, thanh tịnh với trái tim bao la tình thương của Ngoại vẫn là ánh trăng soi lối cho tôi những khi mệt mỏi với những sự trái ý chệch lòng nhất. 

Giờ Ngoại tôi đã không còn, nhưng sự ấm áp ấy vẫn được lưu giữ đủ đầy trong tim tôi. Một tình yêu thương không nóng bỏng, hừng hực như ánh mặt trời nhưng đủ để tỏa sáng, trong trẻo, và vô bờ bến như ánh trăng. 

-Cô ơi, con ước sau này lớn lên con cũng như cô chú, sẽ đi phát lồng đèn cho các em nhỏ để các em sẽ được vui như con bây giờ vậy. 

Lời của cô bé tại trung tâm mồ côi kéo tôi về với thực tại. Ai đó đã nói:”Điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim”. Tâm hồn bé bỏng của em không nghĩ về sự thiệt thòi của chính bản thân mình, mà lại nghĩ đến việc sẽ mang niềm vui đến cho người khác. 


Như trăng kia có khuyết sẽ lại tròn. Và dù là tròn hay khuyết, thì ánh sáng của trăng vẫn đủ để lan tỏa, miệt mài soi lối vạn vật trong đêm.  Đêm nay, ngồi ở Vườn ngắm chiếc lồng đèn gốm mà lòng tôi lại da diết vô cùng, nhớ đến câu chuyện của chính tôi năm xưa, của cô bé tại trung tâm mà tôi tình cờ gặp, để ngẫm nghĩ về chính mình hôm nay. 

🍀🍀🍀

Vườn Nhà Gốm | Một nơi có gốm

|Địa chỉ: 120 Gia Long, Lái Thiêu, Bình Dương

|Số điện thoại: 0274 246 1274 | 0961 715 988 (Zalo)

|Website: www.vuonnhagom.vn

|Tiktok: tiktok.com/@vuonnhagom

|Instagram: instagram.com/vuonnhagom.studio/

|𝐕𝐮̛𝐨̛̀𝐧 𝐜𝐨́ 𝐝𝐢̣𝐜𝐡 𝐯𝐮̣ 𝐠𝐢𝐚𝐨 𝐡𝐚̀𝐧𝐠 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐪𝐮𝐨̂́𝐜 𝐩𝐡𝐮̣𝐜 𝐯𝐮̣ 𝐧𝐡𝐮 𝐜𝐚̂̀𝐮 𝐤𝐡𝐚́𝐜𝐡 𝐡𝐚̀𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐚̆́𝐩 𝐦𝐨̣𝐢 𝐦𝐢𝐞̂̀𝐧. 




← Bài trước Bài sau →